I’m a NEET Tập 1 Chương 9: Hãy dạy cho tôi cô Angela!

0
Tập 1 Chương 9: Hãy dạy cho tôi cô Angela!

Một ngày mới bắt đầu khi những tia nắng của buổi sớm mai xuyên qua khe cửa, để lại những vệt nắng dài lấp lánh. Tôi ăn sáng rồi đến Hội nhận nhiệm vụ. Tôi chỉ đi săn đến gần khu rừng rồi trở về. Lúc đó còn chưa đến buổi trưa, thế mà chẳng mấy chốc trời đã trở tối. Tôi phải điều chỉnh lại thời gian biểu. Tôi có vấn đề trong việc thức giấc vào buổi sáng. Dù có người đánh thức, nhưng một khi thiếp đi một lần nữa, tôi sẽ bỏ lỡ bữa sáng.

“Đó là lúc cậu bắt đầu nghĩ rằng nên thành lập một tổ đội. Cậu định làm như thế nào?”

Người tiếp tân hỏi trong khi tôi giao nộp thịt thỏ và nhận tiền.

“Sẽ khó khăn nếu cậu chỉ có một mình khi vào rừng. Hãy thử hỏi những đồng đội đã cùng cậu luyện tập và những người đang tìm kiếm một tổ đội xem”

Theo như mấy anh chàng ở đây nói thì Pháp sư là một nghề nghiệp rất hiếm, cơ bản thì ai cũng có Sức mạnh phép thuật, nhưng số người có khả năng sử dụng thành thạo rất ít. Nếu bạn dùng hết Năng lượng, bạn sẽ bị ngất. Trên thực tế, thẳng thắn mà nói những người có khả năng bắn được vài mũi tên lửa rồi bị ngất thật vô dụng. Cung và phi tiêu sẽ hiệu quá hơn với khả năng tương đương. Do đó, một người tài năng có thể sử dụng ma thuật ở cấp thấp rất hiếm có.

Hơn nữa, túi Vật phẩm là một loại ma thuật không gian và rất thuận tiện, vì vậy các nhà thám hiểm, trong giới hạn của mình, cố gắng tìm hiểu nó, nhưng dường như sức chứa là một vấn đề. Thành thật mà nói, tôi đã phạm một sai lầm khi tôi săn thỏ hoang dã. Với quá nhiều thỏ, có vẻ như chúng bị đẩy ra khi tôi cố gắng cất chúng. Tôi không cho ai biết tôi có thể sử dụng phép thuật, vì vậy họ không biết sức mạnh thực sự của tôi, hơn hết họ không coi tôi như một pháp sư, họ chỉ đơn giản coi tôi là một người mang vác hành lý giúp họ, giống như hồi tôi còn đi học vậy.

"Hãy nghĩ về nó."

Ngoài ra, các nhà thám hiểm rất đáng sợ. Vì vẻ ngoài của họ. Trông họ như những người lính. Cũng ổn thôi nếu họ là người đã cùng tôi luyện tập, nhưng những anh chàng đó đang có một bữa tiệc với những người bạn cũ. Thật lòng mà nói, sẽ rất khó để đi phưu lưu với những người mà ta chẳng quen biết.

"Tốt hơn là tôi nên kiếm một nơi nào đó để học ma thuật Trị thương?"

Dù sớm hay muộn thì tôi cũng phải học Ma thuật Trị thương, nhưng bây giờ cũng chưa cần thiết lắm. Ngoài ra tôi chỉ còn vài điểm kỹ năng. Tôi đã dùng để nâng các kỹ năng khác để hỗ trợ việc đi săn. Nếu không phải vì thế, tôi sẽ chẳng cần phải làm như thế này.

"Tôi nghĩ là cậu nên đến đền thờ. Nếu cậu quyên góp cho họ. Tuy nhiên để học được phép Trị thương rất khó, nhưng tôi nghĩ sẽ ổn thôi nếu là cậu"

Sau khi kết thúc bữa ăn trưa, tôi tiến về phía nhà thờ.

Cái gọi là đền thờ đó làm tôi liên tưởng rất nhiều đến đền Parthenon, Khi tôi đang nghĩ về nó, tôi đã tới đền thờ. Đó là một công trình lớn làm bằng đá, với một cánh cửa to luôn rộng mở. Bên trong có rất nhiều pho tượng cao tới 3m đặt cạnh nhau. Có lẽ đó là các vị thần? Nam thần và nữ thần, có nhiều trong số họ, đang cầm vũ khí, một số khác thì trong tư thế cầu nguyện. Có một số người ở đây, đang cầu nguyện hoặc đang làm cái gì đó mà tôi không biết. Tôi cảm thấy bộ mặt của bức tượng khổng lồ ở trung tâm giống như Itoushin vậy. Ông ta nói rằng ông là một Vị thần, vì vậy chắc đây là ông ta. Trong khi đang quan sát, một vị linh mục đến chào đón tôi.

"Chào mừng đến với ngôi đền của các vị thần, mạo hiểm gia. Việc gì đã khiến cậu đến đây?"

"Vâng, tôi nghe nói là ở đây có dậy ma thuật trị thương."

"Cái đó sao? Theo tôi, tôi sẽ đưa bạn đến chỗ người phụ trách. "

Chúng tôi rời khỏi nhà thờ và đến tòa nhà lân cận. Trong sảnh có nhiều người bị thương và người bệnh đang ngồi. Đây chắc là bệnh viện? Theo sau linh mục tôi tiến vào bên trong.

"Đây là sơ Angela. Vậy từ đây, Angela sẽ tiếp quản. "






Nói về người linh mục này. Sơ Angela có một mái tóc dài suôn mượt đầy quyến rũ, nét mặt ưa nhìn, một cô gái vô cùng xinh đẹp trong độ tuổi đôi mươi. Chiều cao khoảng 160cm đổ lại. Mặc một chiếc váy trắng làm tôn lên vòng một đẫy đà. Sẽ rất tuyệt nếu cô ấy mặc một bộ trang phục hầu gái. Trên đầu đôi một chiếc mũ tròn nhỏ của linh mục. Chắc đây là đông phục của nhà thờ?

"T-Tôi là Yamano Masaru. Hân hạnh được gặp sơ."

Tôi biết mặt tôi đang đỏ ửng lên sau khi nhìn ngắm thâm hình nữ tu sĩ. Đã rất lâu rồi từ nghi tôi nói chuyện với một cô gái. Trong thế giới cũ mẹ tôi là một nhân viên bán hàng tại cửa hàng đồ gia dụng, từ đó đến bây giờ, tôi chỉ nói chuyện bình thường với cô gái ở nhà trọ và cô gái ở Hội. Tôi không thích những cô gái, nhưng tôi không ổn nếu đó là một cô gái đích thực. Đột nhiên, cô sơ tiến đến gần tôi, tôi có thể nghe thấy tiếng “thịch thịch” phát ra từ cơ thể tôi. Ngực cô ấy chạm vào tôi. Khuôn mặt cũng tiến sát lại!

"E-Ermm, T-Từ từ đã ..."

Cảm thấy như đã đủ, cô ấy lùi ra xa.

"Sức mạnh phép thuật của câu rất cao phải không? Cậu có thể sử dụng loại ma thuật nào? "
"Tôi có thể sử dụng ma thuật lửa khá tốt. Ngoài ra còn có phép Làm sạch, tạo Ánh sáng,vv…"

"Xin hãy cho tôi xem phép thuật mạnh nhất của cậu. Tôi muốn biết sức mạnh thực sự của ma thuật cậu sở hữu. "

Rởi khỏi căn phòng, chúng tôi tới một khu vườn nhỏ.

"Đủ rộng rồi đây, nhưng có ổn không nếu tôi sử dụng nó ở đây, nó sẽ để lại một cái hố to? "

Khu vườn khá rộng nhưng Bộc phá khá ồn và sẽ để lại một cái hố lớn. Đền thờ và bệnh viện đều có một khu vườn nhỏ bên cạnh, ngay cả những căn nhà được bao xung quanh bởi những con đường. Tôi có một chút lo lắng và hỏi.

“Có ổn không. Nếu tôi gây ra một vụ nổ!”

Tôi đã có 70 MP. Nó đủ để sử dụng kỹ năng. Tôi dơ bàn tay về phía trước và tạo Bộc phá. Đúng như mong đợi từ một phép thuật cấp 3. Phải mất chút thời gian để tạo Bộc phá. Sau khi hoàn thành, nó xuất hiện ở trung tâm khu vườn. Theo cùng là một sự bùng nổ và trấn động, đất đá bay tung tóe. Nó đục một cái hố sâu 1m trong khu vườn. Vài người không hiểu chuyện gì xảy ra và tới để xem, nhưng sơ Angela đã đuổi họ đi.

"Cũng không tồi đâu. Với điều này sẽ không có vấn đề gì để học phép Trị thương. "

"Thật vây sao?"

"Có sức mạnh phép thuật nghĩa là cậu sẽ làm được rất nhiều việc nếu chăm chỉ luyện tập. Nếu Sức mạnh phép thuật của cậu cao hơn, cậu có thể học được tất cả các phép thuật. "

Tôi tới một tòa nhà khác theo sự chỉ dẫn của Angela. Nơi đó có rất nhiều trẻ con, chúng nhảy vào Angela và ôm cô ấy. Tôi-Chúng không đối sử như vậy, tôi ghen tị! Chúng tôi nói chuyện trong khi đi qua một cái trông như phòng ăn lớn. Bọn trẻ con ngước nhìn tò mò, nhừn không đứa nào chạy lại đây. Dường như chúng được giáo dục rất kĩ lưỡng.

"Bây giờ trong người cậu có bao nhiêu vàng?"

"Ah, khoảng 5000 vàng ..."

Tôi vô tình trả lời một cách trung thực.

"Cậu tiết kiệm được một khoản lớn đấy? Như cậu có thể thấy, ngôi đền này cũng đang quản lý một trại trẻ mồ côi. Nhờ sự đóng góp và thu nhập từ các trung tâm y tế. Các em sẽ có một cái gì đó để ăn hoặc không không có sự đóng góp của Masaru. "

Vậy đã đến lúc?

"Và tôi tự hỏi cậu sẽ ủng hộ bao nhiêu?"

"1 ... khoảng 1000 ..."

Ahh. Tôi bật ra một tiếng thở nhẫn nhục.

"Như cậu thấy đấy? Những ngày này số trẻ mồ côi đã tăng lên. Này, hãy nhìn vào đứa trẻ ở đó. Cha mẹ bọn chúng đã bị quái vật ăn thịt. Tôi rất muốn cho chúng ăn cái gì ngon hơn, cậu cũng nghĩ vậy chứ? Có lẽ tôi cũng muốn giúp chúng có bộ quần áo mới hơn? "

Không hiểu sao, một cô bé mắt ngấn lệ đang nhìn về nơi này ...

"2 ..."

Angela đang nhìn chằm chằm vào tôi.

"3000 ..."

"3500, phải không ?! Với số tiền lớn như vậy, cậu thật độ lượng. Tất cả các , hôm nay onii-chan đã quyên góp cho chúng ta một số tiền rất lớn, do đó, các em sẽ có một bữa tiệc lớn! " (Bị gái nó lừa tiền -_- chắc main cay lắm)





Đột nhiên, lũ trẻ xung quanh nhảy cẫng lên vì hạnh phúc, nó làm tôi cảm thấy ấm lòng. 3500 vàng =  350.000 Yên Nhật. Nó còn đắt hơn cả việc học lái xe. Bởi vì đây là dành cho mục đích của việc học ma thuật, tôi không thể nói nó là quá đắt. Tôi lấy ra 3500 vàng từ Vật phẩm và đưa cho họ. Ba đồng tiền vàng và 5 đồng xu bạc. Một đồng tiền vàng là 1000 vàng và một bạc là 100 vàng.

"Cậu có thể sử dụng túi Vật phẩm? Nó là một thứ rất hữu dụng. "

Còn lại 3 miếng thịt thỏ trong túi Vật phẩm, vì vậy tôi cũng đưa luôn cho những người ở đó. Mặc dù chúng được gọi thỏ nhưng chúng lớn hơn loại được bán trong cửa hàng. Nó bằng một con chó, và có khá nhiều thịt. Tôi bắt nó khá lâu trước đây, nhưng vì đặt trong túi Vật phẩm nên nó không bị hỏng, rất tiện lợi.

"Đây là thịt thỏ. Hãy nấu cho lũ trẻ ăn. "

"Cậu thật chu đáo. Đến đây. Vị khách đáng mếm đã tặng chúng ta một món quà nữa! "

Có vẻ như tôi đã được nâng cấp từ onii-chan lên vị khách đáng mếm. Các em đang chạy về phía này, nhiều hơn 10 đứa, rất nhiều trẻ em.

"Nhìn này các em, đây là thịt thỏ hoang. Hãy nói cảm ơn Onii-chan đi. "

"Onii-chan, chúng em cảm ơn!"

Chúng đồng thanh nói. Chúng thật sự biết cách cư xử. Nhưng có vẻ như “vị khách đáng mến” chỉ kéo dài được một khoảng ngắn. Oh, với tôi thì thế nào cũng ổn
(cái này là cách xưng hô của người Nhật thể hiện sự tôn trọng, nhưng mình khồn hiểu rõ nên không biết dịch sao cho hợp lý)


"Này này, có phải nii-chan đã bắt chúng không?"

Những đứa trẻ tụ tập xung quanh tôi.

"Đúng rồi."

"Này này, anh có đánh bại được một con rồng không? Một con rồng ý!"

"Ừm, anh chưa từng thấy con rồng nào. Nhưng anh đã đập chết mấy con Orc dạo gần đây. "

"Wow Orc! Orc! "

Những đứa trẻ nhìn tôi với sự kính trọng. Không, ngoài việc suýt bị thỏ hoang diết và gần chết trong lúc huấn luyện thì chẳng có chuyện gì gây nguy hiểm cho tôi, tôi luôn rất thận trọng!.

"Nii-chan là kiếm sĩ à? Em muốn trở thành một nhà thám hiểm như anh, học được Kiếm thuật và sử dụng một thanh kiếm! "

"Khi em lớn hơn, được chứ?"

"Hừ, mặt ngốc, nii-chan là một pháp sư đấy! Anh ấy tạo ra một âm thanh lớn. Một lỗ hổng còn lại trong vườn, vì nii-chan đã làm điều đó. "

"Thật phi thường, một pháp sư, không thể tin được!"

Hahahahaha, mấy cậu bé này! Càng kính trọng tôi ơi, trẻ con!

"Được rồi, được rồi, đến thời gian học bài rồi các em. Hãy mang thịt để vào trong tủ lạnh (wtf tủ lạnh). Tối nay chúng ta sẽ ăn nó ".

Angela hướng dẫn lũ trẻ lớn hơn.

"Vậy ở đây có tủ lạnh?"

Tôi nghĩ rằng đây chỉ là thời trung cổ, không ngờ họ cũng hiện đại như vậy?

"Uh? Bên cạnh phép trị liệu, tôi có thể sử dụng phép thuật nước. Bởi vì tôi có thể tạo ra nước đá, cậu không biết ư? "

Ah tôi hiểu rồi. Đó là ma thuật? Mặc dù ma thuật nước khác đơn giản nhưng nó còn có thể sử dụng để tạo đá? Khi hè đến, nó sẽ rất có ích.

"Được rồi, tôi sẽ dạy cậu ma thuật Trị thương (Hồi phuc… hay cái gì tương tự thế). Cậu đã nhìn thấy bao giờ chưa? "

"Chưa, tôi chưa từng nhìn thấy ..."

Trong thời gian đào tạo tân thủ, tôi đã được Trị thương chữa lành nhiều lần, nhưng thật sự tôi gần như không nhớ. Thường khi tôi được trị thương là lúc tôi bất tỉnh.

"Trước hết, tôi sẽ cho cậu thấy cách nó hoạt động? Hãy đi đến các trung tâm y tế."

Chúng tôi đi qua sảnh trung tâm y tế và vào một phòng kín. Ở đó, một linh mục già và một nữ tu đã tham gia một buổi tiệc trà.


"Oh? Cậu ta là học sinh? "

"Vâng. Ah, cho tôi một tách trà nữa, này cậu, ngồi xuống, ngồi xuống. "

Tôi nhấm nháp ly trà. Có những bệnh nhân chờ đợi ở sảnh, nhưng họ lại ngồi đây thư giãn với ly trà? Đây có phải trà đen? Nó thật sự rất ngon. Tôi muốn thêm 2 hoặc 3 viên đường vào.

"Trà này có khả năng hồi phục lại Sức mạnh phép thuật, cậu có biết không? Bằng cách uống thứ trà này để hồi phục Sức mạnh phép thuật, chúng tôi có thể tiếp tục điều trị cho bệnh nhân".
"Vâng, đúng là như vậy, quá khó để sử dụng MP hợp lý. Chúng tôi chịu trách nhiệm trực các buổi chiều, với thứ này chúng tôi sẽ luôn sẵn sàng. " Người nữ tu sĩ với những vết nhăn trên mặt cho biết.
"Người linh mục đã hướng dẫn cậu trực buổi sáng. Thật khó khi mà chỉ có một người và quá nhiều bệnh nhân phải không? "
"Phải rồi. Này cậu. Tại sao cậu không ở đây giúp đỡ mọi người sau khi học xong phép thuật? Cậu sẽ an toàn hơn so với công việc của một nhà thám hiểm. Nếu cậu không muốn như vậy, cậu có thể làm việc bán thời gian ở đây." (Main ở đây làm việc thì ai cứu thế giới hả bà già -_-# )

"Này này, bà không thể ích kỷ thế được? Dù sao thì cậu ta cũng là một học sinh do tôi phụ trách. "

"Lỗi của tôi, tôi tự hỏi, An-chan đang phải lòng chàng trai này rồi hả? Ufufufufu "

"Jeez, đủ rồi đấy! Tôi mang cậu ta đến đây để xem ma thuật Trị thương. "

"An-chan ..."

Cô ấy đỏ bừng. Tôi có thể thấy rất rõ ràng, mặt cô ấy chuyển từ trắng sang đỏ, eh! Ouch! Tôi bị đánh.

"Gọi tôi là Angela-san hoặc giáo viên. Cậu bé hơn tôi! "

"Cô bao nhiêu tuổi, An-chan? Tôi đã 23 tuổi rồi. "

"Ehhh, không thể nào! ... Tôi nghĩ anh là khoảng 15-16 tuổi."

Thông thường người ta nói rằng người châu Á trông rất trẻ, tôi có một gương mặt trẻ con và tôi khá thấp (đang miêu tả tras à :3). Nhưng tôi không nghĩ rằng tôi chỉ 15 tuổi?

"Được rồi, cậu không cần gọi tôi là Angela-san. Tôi 20. Nếu thích cậu có thể gọi tôi là Angela".

"Vâng, cô Angela."

"Vậy thì, chúng ta sẽ tiếp tục điều trị y tế?"

Chúng tôi di chuyển đến một phòng y tế? Và gọi một bệnh nhân.

"Hãy quan sát thật cẩn thận."

Người đàn ông trông như đang bị bệnh. Các linh mục kiểm tra trạng thái của anh ta, sau đó sử dụng ma thuật Trị thương (dịch là Hồi phục như các phần trc chắc hợp lý hơn). Sau khoảng một phút, sức khỏe anh ta đã trở lại, anh ta cảm ơn rồi rời đi. (ơ tiền…)

"Cậu đã hiểu chưa?"

"Tôi thấy annh nắm tay và đưa lên đầu anh ta nhưng ..."
"Hãy nhìn vào dòng chảy của ma thuật. Đừng xem nó bằng con mắt, hãy cảm nhận nó bằng trái tim? "

Ah, anh chàng này là không thích hợp để trở thành một giáo viên. Anh ấy là tuýp người học bằng trực giác.

"Thôi được rồi. Hãy tập trung năng lượng phép thuật vào trong đôi mắt của cậu. Khi quen với nó, cậu sẽ nhìn thấy những dòng chảy Ma thuật yếu ớt. "Nữ tu sĩ nó thêm.

Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ suy nghĩ về nó, tôi có cảm giác là có một kỹ năng thụ cảm Năng lượng phép thuật. Bệnh nhân tiếp theo vào. Thanh nẹp được lấy ra và cánh tay của ông ta lủng lẳng. Một ca gãy xương? khuôn mặt của bệnh nhân tái nhợt và đổ nhiều mồ hôi. Người linh mục hồi phục cánh tay bằng Trị thương. Một chút sau, cánh tay bệnh nhân đã trở lại bình thường. Dường như nó đã được chữa lành.

"Nó vừa lành lại, không lên di chuyển nó trong 2 đến 3 ngày."

Hmm, dòng chảy của Năng lượng Phép thuật? Tôi không hiểu điều đó lắm. Tôi đang tập trung MP ( Năng lượng Phép thuật  tự hiểu nhé) vào đôi mắt của tôi, tuy nhiên nó không hoạt động. Người thứ ba, có vẻ như lần này đến lượt của nữ tu. Các băng trên chân của bệnh nhân được lấy ra và kiểm tra tình trạng bệnh nhân. Nó khá tệ. đầu gối của ông ta bị nghiền thành bột. Nữ tu giữ tay ra và vết thương từ từ biến mất. Người tiếp theo dường như bị thương quá nặng. Bị mất một cánh tay và máu đang ứa ra từ đó.

"Này! Làm ơn đến đây. Phải rồ, ngồi ở đây. Giữ chặt cánh tay. Tập trung MP. Phải rồi, sử dụng nhiều MP hơn. Ma pháp Trị thương. Huh? Như đã tiên đoán, không ổn rồi? "

Hmm, tôi cảm thấy một dòng chảy của năng lượng ánh sáng chảy vào, nhưng cuối cùng gần khi thực hiện Trị thương, MP loãng ra và biến mất. Thất bại ư...? Tôi kiểm tra MP của tôi và nó đã giảm.

"Rõ ràng. Không thể ngay lập tức sử dụng được như thế. "Đó là những gì giáo viên Angela nói.

Các nữ tu sử dụng Trị thương trước mắt của tôi và các vết thương nhanh chóng biến mất. Trị thương thật đáng kinh ngạc.

"Tôi cảm thấy như tôi có thể làm điều đó."

"Được rồi, kết thúc chuyến thực nghiệm ngày hôm nay. Hãy tiếp tục ở đây. "

Chúng tôi rời khỏi phòng điều trị y tế và chuyển đến một căn phòng nhỏ, chúng tôi ngồi trên ghế đối diện nhau. Cảm thấy lo lắng với một cô gái trong một căn phòng nhỏ. Sẽ ổn thôi, phòng ý tế ngay bên kia cửa.

"Bây giờ, tôi sẽ sẵn sàng dạy cậu Trị thương.  Cậu thích cách nào hơn? Tôi sẽ giảng về nó thật chậm trong vòng hai tuần hoặc cậu ra ngoài kia học nó trong khoảng 2-3 ngày.”

"Sau đó, tôi muốn chọn 2-3 ngày."

"Vâng. Tôi đã mong đợi Masaru nói như vậy. Cậu còn bao nhiêu MP? "

Tôi kiểm tra MP của tôi còn 42. Cô ấy sẽ không hiểu nếu tôi nói bằng số, chắc chắn như vậy.

"Tôi có thể dùng Bộc phá một lần và còn lại một chút MP."

"Cũng đủ đấy? Đưa tay cậu ra. "

Giáo viên Angela vừa nói vừa nắm lấy bàn tay tôi. Giống như một con chó đưa cái chân nó lên để bắt tay.

"Xoay lai, hướng lòng bàn tay lên."

Như lời nói, tôi xoay tay lại hướng lòng bàn tay lên. Bàn tay tôi bị giữ chặt bằng tôi tay ấm áp của Angela, và tôi đã không kịp phản ứng lại trước cú đâm.

"Uwahhhhh !!"

"Thôi nào, trật tự đi! Tôi không đâm cậu sâu quá đâu. Nếu cậu là một thám hiểm gia, cậu phải chịu đựng nhiều hơn thế. "

"Tại sao đột ngột như vậy ?!"

"Nó để luyện tâp Trị thương. Bây giờ tôi sẽ sử dụng ma thuật Trị thương. Quan sát kỹ vào đấy. " (bài học cho các thanh niên… đừng ăn thính)

Giáo viên Angela nắm tay cô hơn và cơn đau dần dần biến mất, vết thương biến mất.

"Thế nào ? Cậu có nhìn thấy dòng chảy của MP không? Tôi thấy rồi, vẫn chưa đủ, eh? "

Tay tôi đã bắt đầu lành lại. Chết tiệt, cô ta đã làm tôi bị bất ngờ ?!

"Này không được di chuyển. Cậu không biết ư, di chuyển bàn tay đang bị thương sẽ làm nó bị tổn thương hơn?! "
Angela nói trong lúc nắm chắc con dao và tôi ngừng kháng cự. Rồi tôi bị đâm không thương tiếc. Nhưng với sự chuẩn bị, tôi đã không hét lên.

"Đó, đó, Cậu đang làm tốt đấy, chịu đứng chút. Sau đó, tôi sẽ sử dụng Trị liệu thêm một lần nữa. Hãy chắc chắn là cậu xem nó. "

Chết tiệt, tập trung, tập trung, tôi phải. Tôi dùng tất cả giác quan của mình để cảm nhận MP.

"Hmm, cảm thấy như có cái gì đó ... cảm nhận được nhưng không chắc chắn."

Tôi không nói dối. Cảm giác như tôi đã cảm nhận được MP. Chắc vậy.

"Tốt, lần này sẽ là một cánh tay. Không sao đâu, nó chỉ nhức một chút thôi Nó sẽ không giết cậy. (Điều này làm mình nhớ đến cảnh Ken Kaneki bị tra tấn…)

Tôi miễn cưỡng giữ ngón tay đã lìa ra, và tại vị trí bị cắt có một chút nhói.

"Sử dụng Trị thương cho bản thân mình đi”

Tôi tập trung MP trên đầu ngón tay của tôi ... thực hiên Trị thương ... Không!

"Cậu đã cạn MP, phải không? Tôi sẽ đi pha ít trà, vì vậy tiếp tục thực hành đi. "

Tôi đã thử nhiều lần nhưng đều không thành công. Tôi tự hỏi tôi sai ở đâu? Mặc dù học phép thuật thông qua các kỹ năng vô cùng đơn giản.

Tôi nhận một ly trà từ Angela.

"Nó không thể học được trong một ngày, trừ phi cậu là một thiên tài. Cậu biết không, tôi đã mắt nửa năm để học nó? "

"Nửa năm?!"

"Và một nửa năm là khá nhanh. Nhưng sau khi học phép thuật chữa bệnh, tôi cũng đã có thể sử dụng phép thuật trước đó. "

So với học bắn cung và phi sao chỉ cần một ngày, Phép thuật phải cần nhiều hơn thế? Hoặc khả năng học hỏi của tôi cũng là một sự gian lận.

"Lúc bắt đầu cậu đã sử dụng được ma thuật Lửa, phải không? Làm sao cậu làm được khi không thể nhìn thấy dòng chảy MP? (à mà mọi người hiểu MP = ma pháp cũng được đó :v)"

"Ermm, Bằng cách nào đó tôi đã làm được?"

Tôi đã học được nó thông qua các kỹ năng. Tôi không cần phải thực hành hay bất cứ điều gì.

"Và với cách đó cậu vẫn đang làm tốt, eh?", Cô nói đầy kinh ngạc.

"Cậu còn bao nhiêu MP?"

"Có thể 5 hoặc 6 lần trở lên?"

Tôi còn 20 MP, một lần Trị thương (thất bại) tiêu thụ 3 MP.

"Đúng như tôi đã nghĩ, các nhà thám hiểm có thể ước lượng được lượng MP của bản thân. Cho tôi xem ngón tay của cậu. Tốt đấy, cậu cầm được máu rồi. Mở bàn tay ra"

"Này, có cần thiết phải đâm thêm không, giáo viên? Sao không phải là một phần nhỏ của đầu ngón tay. "

"Không đau đớn không thành công. Cậu đã chọn khóa học ngắn hạn. Nào, ngoan ngoãn mở bàn tay ra. Cũng sẽ ổn nếu nó ở cổ tay cậu? Chắc sẽ nhiều máu chảy ra lắm? " (ai bảo ngu :v, đớp thính của gái lắm vào, còn may vì bà này chưa nhìn xuống dưới :3)

Tôi ngoan ngoãn mở bàn tay. Tàn nhẫn nhận nhiều nhát đâm. Chết tiệt, nó thực sự đau.

"Tập trung. Tình thần là quan trọng. Hãy tưởng tượng rằng vết thương sẽ lành, rằng cơ thể của cậu sẽ trở lại như lúc đầu, không một vết thương. "

Ngày hôm đó, ngay cả khi dùng đến dọt MP cuối cùng, tôi cũng không thành công, thậm chí không một lần. Tôi đã không ngất đi, nhưng tôi lại rất uể oải.

"Đây, cho hôm nay." Tôi rời đi cùng một túi nhỏ.

"Đó là trà hồi phục MP. Cậu uống được trà chứ? Cậu có thể ăn nó để có hiệu quả cao hơn".

Tôi thử ăn nó nhưng mùi vị thật khủng khiếp, nó là lá trà mà.


[Tras: bên bản tiếng anh những đoạn hội thoại của Masaru MP sẽ được viết ra là “Sức mạnh phép thuật = Magic Power” vì người dân ở đây không có bảng trạng thái cũng như chỉ số năng lượng, nhưng mà mình muốn đơn giản hơn nên viết tắt luôn là MP, hi vọng mọi người không khó chịu về nó]